Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Sống theo ý mình

Go down

31122009

Bài gửi 

Sống theo ý mình Empty Sống theo ý mình







Xét cho cùng thì hạnh phúc của con người chính là được sống theo ý mình.

Sống theo ý mình Song_theo_y_minh

Thế nhưng, dường như khi bước vào cuộc sống hôn nhân được một thời
gian, không ít người nhận ra rằng mình đâu còn được sống theo ý mình,
thậm chí còn “đánh mất mình” từ lúc nào chẳng hay! Có người lỡ cho… mất
luôn , có người sục sạo tìm lại “bản ngã”, nhiều khi khá quyết liệt
nhưng muộn màng…
Ông Kiên xuất thân từ một gia đình nông dân. Nhờ thông minh học
giỏi, đỗ đạt và có địa vị xã hội nên ông cưới được người vợ đẹp, gốc
gác quyền quý…. Từ đó, ông được ăn uống theo cách của vợ, những món ăn
bổ dưỡng, được chế biến cầu kỳ, khi ăn cũng kiểu cách. Thời gian đầu,
ông rất thích thú vì những món ăn chỉ có nghe chứ chưa được nếm bao giờ
và cảm thấy mình được “nâng” lên một đẳng cấp cao mà ông vốn ngưỡng mộ…
Thế nhưng dần dà, cái gốc gác nhà quê lại cựa quậy trong ông, nhiều khi
thèm quay quắt một đĩa rau sống chấm mắm cái (mắm nêm) hay một tô canh
rau muống nấu với hến hoặc đơn giản chỉ là mấy củ khoai mì, khoai môn
luộc… Ông không thể ra ngoài lén ăn những món ấy một mình, nhưng không
đủ “can đảm” bảo vợ mua về nhà để thưởng thức vì chắc chắn bị vợ cười
khẩy là… đồ nhà quê.
Bà Thanh một nhà báo có ngòi bút sắc sảo kể, mới đây bà đi chợ mua
một con cá lóc kèm với măng chua về nấu canh. Ông chồng nhìn thấy liền
sửng sốt vì việc làm… bất thường của vợ, vì gần 20 năm nay nhà ông
không có món ấy. Quê ông ở một thành phố biển nên ông chỉ thích ăn cá
biển, không ăn cá sông, cá đồng vì ông cho rằng… tanh. Nghe mùi măng
muối chua ông bảo “đau đầu”. Thế là vì chồng bà Thành đành từ bỏ món ăn
“ruột” của mình và chỉ nấu những món chồng thích. Nhưng hôm đó bà tuyên
bố: “Từ nay em sẽ nấu những món em “ghiền”, món của anh thì em vẫn nấu
riêng cho anh!”. Chính bà cũng giật mình, 20 năm không dám ăn món mình
thích và còn nhiều thứ bà không thích nữa nhưng vẫn phải làm vì chiều
chồng. Bà tự ra “tuyên ngôn” rằng từ nay sẽ sống theo ý mình, miễn là
điều đó không đi ngược với quyền lợi của gia đình, với ông chồng khá
gia trưởng.
Nhiều người thân và quen biết ông Trường đều “té ngửa” khi nghe ông
đưa đơn ra tòa xin ly hôn ở tuổi 65, bà vợ chỉ kém ông vài tuổi. Gia
đình họ được tiếng là êm ấm, có lối sống mẫu mực, con cái nay đã trưởng
thành. Thấy ông quyết liệt bỏ vợ như vậy, ai cũng tưởng ông “hồi xuân”
hoặc không cưỡng lại được ma lực của một phụ nữ hấp dẫn nào đó. Nhưng
không, ông ly dị chỉ để được sống theo ý mình: đi tu. Lâu nay lo làm
lụng nuôi con rồi dựng vợ gả chồng cho chúng. Ông cảm thấy đã xong bổn
phận ở đời để được sống theo ý mình. Ông ăn chay chừng được vài năm nay
và nghiên cứu Phật pháp nhưng không thể thanh thản, an lạc vì bà vợ hay
cười cợt, hoài nghi lòng thành của chồng.
Bà Châu thích làm thơ từ hồi nhỏ, dù sau này lớn lên nghề nghiệp của
bà chẳng dính dáng gì đến thơ. Thời gian nuôi con nhỏ vất vả, bà tạm xa
thơ. Khi con lớn, thảnh thơi, bà lại đến với thơ như một nguồn vui chứ
không có ý định đăng báo kiếm tiền, kiếm danh hay xin vào hội… thơ. Tuy
rằng bà cũng gom góp xuất bản vài tập thơ để trao đổi, biếu tặng và
ngâm nga với bạn bè đồng điệu, cùng sở thích nhưng chồng bà lại cực kỳ
dị ứng với cái “tật” làm thơ của vợ, dù thời còn yêu nhau, ông cũng
thích thú khoe với bạn bè những bài thơ bà tặng. Lâu nay, ông nói xa
nói gần để cho vợ bỏ thơ song bà không bỏ. Trái lại, bà càng làm thơ dữ
dội hơn, vì cô đơn, vì đau khổ, người chồng mà bà từng yêu, sống với
nhau mấy mặt con lại không thể là kẻ tri âm. Thơ giúp bà sống êm dịu
như được giảm đau… Nhưng vì thế mà họ càng căng thẳng đến mức mối quan
hệ vợ chồng đứt phăng bằng một cuộc ly hôn. Ngoài 50 tuổi, bà biết việc
mình “làm lại cuộc đời” là không hề dễ dàng nhưng ít nhất bà được sống
theo ý mình khi không có ông chồng bên cạnh cứ dè bỉu mỉa mai.
Khi yêu một ai hoặc kiếm bạn đời, hầu hết người ta luôn có khuynh
hứng tìm một người “hợp” với mình về nhiều mặt như ăn ở, ứng xử, sở
thích, văn hóa, lối sống… Vì nghĩ rằng càng “hợp” thì càng dễ sống theo
ý mình. Thế nhưng điều đó trong thực tế là không hề dễ dàng. Vì bản
thân cá tính của mỗi người đã chứa sẵn bao điều khác biệt về tâm sinh
lý “Đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim”. Rồi sự khác biệt về
thành phần xuất thân, tuổi tác, học vấn, sở thích… Ngay cả một cặp sinh
đôi lớn lên trong một nhà, học một trường vẫn có rất nhiều khác biệt,
thậm chí là xung khắc. Cho nên, lúc ban đầu, những cặp nam nữ muốn
chinh phục nhau, từ trong vô thức, họ cố ý hoặc giả vờ “hợp” nhau.
Chẳng hạn chàng trai chẳng quan tâm gì đến chuyện đọc sách nhưng biết
nàng thích văn chương nên lùng sục tìm mua những tác phẩm văn học để
tặng nàng. Còn nàng chẳng hiểu gì về bóng đá cũng chịu khó theo chàng
vào sân ngồi chịu đựng suốt mấy tiếng đồng hồ để cổ vũ cho đội mà chàng
hâm mộ. Có anh dù không theo đạo Thiên Chúa cũng nhẫn nại đưa nàng đi
lễ nhà thờ mỗi chủ nhật… Thế nhưng khi tình yêu đã “no nê” hoặc chán
nhau thì họ bắt đầu trở về với chính mình, thậm chí tìm cách “chống”
những khác biệt ở người bạn đời, không để người kia có được một khoảng
trời riêng như ý muốn. Họ chỉ đạo, kiểm soát, phê bình để ép người kia
không được làm khác ý họ… Và tính cách này thường xảy ra với người hẹp
hòi, ích kỷ, có cái tôi quá lớn xem mình là trung tâm, là số một. Họ
không thể chấp nhận, tương tác với những gì khác biệt. Tất nhiên họ vừa
là thủ phạm vừa là nạn nhân của những bất hòa, rạn vỡ trong gia đình.
Nguồn:
Hạnh phúc gia đình
cherish
cherish
Quản trị diễn đàn
Quản trị diễn đàn

Tổng số bài gửi : 297
Điểm danh vọng : 4

http://window.lovelyforum.net

Về Đầu Trang Go down

Share this post on: reddit
- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết