Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Người đàn bà và buổi trưa cuộc đời

Go down

15032010

Bài gửi 

Người đàn bà và buổi trưa cuộc đời Empty Người đàn bà và buổi trưa cuộc đời





Người đàn bà và buổi trưa cuộc đời Vh%20dan%20ba
Chị không biết cuộc sống vợ chồng của mình trở nên vô nghĩa và nhạt nhẽo từ bao giờ, chỉ biết rằng chị bỗng nhiên sợ và không dám nhìn vào mắt Vũ, không muốn động chạm vào người anh, đôi khi còn không muốn thấy anh trong ngôi nhà nhỏ, mới trước đây thôi còn là thiên đường của anh chị.
Chị và Vũ gắn bó với nhau từ thời học cấp ba. Qua rất nhiều sóng gió, chị và Vũ cũng thuộc về nhau trọn vẹn, tính đến nay cũng được 4 năm rồi. Kỷ niệm từ ngày còn yêu nhau khiến cho tình cảm vợ chồng càng nồng nàn. Những buổi chiều anh đón chị ở chỗ làm, hai vợ chồng chẳng muốn về nhà ngay, mà như thuở sinh viên, lang thang dưới tán cây của phố Hoàng Diệu, tạt vào những hàng quà ven đường để nhấm nháp lại hương vị tình yêu thuở còn vất vả, sống dựa vào bố mẹ. Anh vui tính và thông minh, cũng như lúc mới yêu cứ thích trêu đùa chị, chọc giận chị đến phát khóc rồi ôm chị thật chặt, thật chặt. Chị nhớ những lúc hai vợ chồng đuổi nhau quanh nhà để dành cái điều khiển ti vi hay những buổi tối cuối tuần ngồi bên nhau bình yên, nói chuyện về công việc hay xem phim hài….
Hạnh phúc, đó là từ mà chỉ mình chị mà tất cả người thân hay bạn bè đều cảm nhận được từ cuộc sống của anh chị. Dù có những lúc công việc căng thẳng khiến chị cáu gắt, hay đôi khi Vũ vô tâm không nhớ ngày kỷ niệm của hai người, dù lương tháng của cả hai không đủ cho cuộc sống sung túc như những cặp vợ chồng trẻ khác, chị vẫn hài lòng vì người đàn ông của mình. Khi anh chị lấy nhau, Vũ vẫn còn tay trắng, nhưng với chị anh quí giá hơn tất cả mọi người đàn ông khác đang theo đuổi chị, vì anh chung thủy và sâu sắc… Chị tin rằng chỉ cần có anh nắm tay mình thôi là chị có thể vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống này.




Người đàn bà và buổi trưa cuộc đời Vh%20dan%20ba
Ảnh minh họa
Thời gian cứ trôi đi, bình yên như cuộc sống của anh chị, bình yên như những buổi sáng tỉnh dậy thấy vòng tay anh vẫn ấm quanh người mình. Nhưng hạnh phúc luôn là một từ xa xỉ, không chỉ riêng với chị. Anh chị cố gắng mãi cũng không được nghe tiếng trẻ con bi bô trong nhà. Đi khám bác sĩ, uống thuốc của các thầy lang, cúng lễ… nhưng chị vẫn không thể sinh cho anh một đưa con. Anh là con một trong nhà, nên khi mới yêu anh thường nói sau này anh sẽ sinh thật nhiều để bọn nó có anh chị em, chứ không một mình như anh…
Chị lặng lẽ khóc, nước mắt ướt đầm gối… Anh cũng buồn nhiều, mới đầu cũng an ủi chị là mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, rồi kéo chị vào lòng… Nhưng rồi anh cũng mất kiên nhẫn… Những đêm chị chong chong nhìn tấm lưng của anh lặng thinh và bất lực… Cả trong giấc mơ chị cũng thấy một khuôn mặt thờ ơ và giá lạnh của anh. Anh không còn chờ chị giờ tan sở, những bữa tối lặng lẽ và thưa dần, anh không về ăn tối, một mình chị bên mâm cơm nguội ngắt, chuông điện thoại đổ dài mà anh không trả lời, nước mắt chị lại rơi. Chị sẵn sàng đánh đổi cả phần đời còn lại để cho anh một đứa con, nhưng mọi cố gắng khám chữa đều vô nghĩa.
Chị không thể quên những đêm chờ tiếng xe của anh, tiếng lách cách mở cửa, hay tiếng bước chân anh khe khẽ lúc nửa đêm, lòng đầy lo âu khi trời mưa như trút, liệu anh có ướt, nghe thấy tiếng lao xao về vụ tai nạn ngoài đường là ruột gan chị như có lửa đốt… Anh vẫn không về. Một mình chị gian nhà nhỏ như rộng mênh mông, giậc ngủ mỏi mệt chập chờn, chỉ thấy bóng anh đầy ắp những cơn mơ… Có những lần anh đi biệt cả tuần liền, tin nhắn cho anh đều bị gửi trả lại, đồng nghiệp cơ quan anh thì cứ đùa chị giữ anh ở nhà làm gì mà kỹ thế, có muốn rủ đi uống bia mà cũng không gọi được. Chị chỉ cười, khuôn mặt đã xanh xao, đôi mắt đã mòn mỏi và ắp đầy những âu lo.
Rồi anh về, gầy và đầy mùi thuốc lá, ngủ li bì và lấy tiền tiết kiệm ít ỏi của hai người đi. Chị hỏi anh đi đâu, chỉ nhận được câu trả lời là đi chơi. Hỏi anh cần tiền làm gì, anh trả lời rằng còn tiết kiệm để cho ai nữa… Lần đầu tiên chị tát anh, cũng là khi trái tim chị không còn chịu đựng thêm được nữa. Chị không thể cứ ngày ngày gọi điện cho các bạn của Vũ để tìm chồng. Chị không thể cứ đêm đêm chong đèn thức đợi anh, ngày mưa, ngày gió, nghe không khí lạnh lại lo anh không đủ ấm.
Anh không bao giờ cho chị biết anh đã làm gì những khi anh không ở nhà, lại còn lớn tiếng quát mắng chị có quyền gì mà kiểm soát cuộc đời anh…
Những ngày đầu anh đi qua đêm, chị còn một mình tìm đến nhà bạn bè thân của anh để tìm, còn vào blog nhắn gửi anh những lời yêu thương, mong anh trở về… Dần dần, chị thấy không đủ sinh lực để làm bất cứ việc gì nữa, anh coi ngôi nhà của anh chị không hơn ngôi nhà trọ, bao lo toan tiền điện nước, tiền đi đám cưới bạn bè hay quà cáp cho hai bên gia đình đều đổ dồn vào đồng lương ít ỏi của chị. Bố mẹ hỏi, chị chỉ biết khóc, ông bà cũng khuyên ngăn Vũ mãi, nhưng cũng đành bất lực, nhìn đứa con trai độc nhất sa đọa vào cuộc sống vất vưởng.
Lúc trái tim chị nguội lạnh, nỗi nhớ không còn cào cấu chị trong đêm nữa cũng là khi anh trở về, về và ở nhà luôn. Anh không hé môi nói gì về quãng đời vừa qua của mình, chị cũng không hỏi nữa, chị không ghen tuông đến cháy lòng nếu anh có điện thoại của một cô gái gọi đến, tất cả, yêu và ghen, nhớ và hận, nguội lạnh. Chị đã có thể tha thứ cho anh, nếu một đêm nào đó anh trở về và vòng tay ôm chị thật ấm áp như ngày nào, nếu anh nắm tay chị thật lâu để chị thấy mình được ủ ấm…
Nhưng không, anh có hối hận cũng muộn rồi. Chị gạt bỏ những ước muốn cao sang, như bạn bè, vui vẻ những ngày họ đưa nhau đi nghỉ tuần trăng mật thứ hai, hay những món quà đắt tiền mà họ vẫn khoe với chị, chị chỉ cần anh, nhưng anh có còn là Vũ của chị nữa đâu? Vũ của chị sẽ không bao giờ làm tổn thương lòng kiêu hãnh của chị, không bao giờ để nước mắt chị rơi, không bao giờ để chị một mình trên đường về khi tan sở… Vũ của chị cũng không lờ đờ và lười biếng thế này, bỏ bê công việc, chỉ xem ti vi và làm bạn với máy tính…
Bao nhiêu lời nói của chị với Vũ đã không là gì, thì tại sao chị vẫn cứ bám víu vào Vũ để lay lắt qua cuộc sống đã hết hạnh phúc này… Vũ thờ ơ với mọi xúc cảm của chị, và vô tâm với nỗi đau của chị. Có lẽ giờ là lúc chị phải lựa chọn, dù không phải là dễ dàng, nhưng chị phải đi con đường riêng của mình, thà đơn độc còn hơn phải thấy trái tim mình nhỏ máu đêm đêm… Sáng mai, sáng mai chị sẽ cho Vũ quyết định của chị, sáng mai, chị sẽ sống với tình yêu duy nhất của mình, thực sự chứ không phải là cái bóng của Vũ nữa, một cuộc sống dù bình yên trong dông tố…
Chị đang ở buổi trưa của cuộc đời mình, và chị sẽ vượt qua …
avatar
anymous
Khách viếng thăm


Về Đầu Trang Go down

Share this post on: reddit

Người đàn bà và buổi trưa cuộc đời :: Comments

avatar

Bài gửi Thu Mar 17, 2011 8:01 pm by d? ?t

có ji đâu mà lắm chuyện vậy.Muốn có con thì dễ thôi mà làm gì phải chia tay ,đau khổ vậy.Không đùa đâu.

Về Đầu Trang Go down

avatar

Bài gửi Tue Jul 26, 2011 9:45 am by tk.ha

cũng k còn sớm nữa,... nhưng nếu buông tay để mỗi ng có đc nhìu nhất trong fần đời còn lại của họ có lẽ tốt hơn nhỉ...
Mình vẫn còn trẻ, có thể còn tham sống cho tương lai nhìu hơn là cho wá khứ, nhưng đến cúi cùng, mình vẫn nghĩ 1 hp k cần trọn vẹn vẫn là hp, đừng nên vì nh ràng buộc nào đó mà hất đổ tcả nh zì mình có thể có. Nếu đã chỉ có 1 con đường thì bước đi sẽ tốt hơn cho cả 2.

Về Đầu Trang Go down

Bài gửi  by Sponsored content

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết